HÍ LONG KÝ: ĐA ĐA ÍCH THIỆN
Phan_18
“A Bích muốn ở cùng một chỗ với Miêu Mễ.”
Long đại Tướng quân có chút đăm chiêu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của A Bích.
“A Bích còn muốn cùng Miêu Mễ và cả phụ thân ở cùng một chỗ.”
“Muốn Miêu Mễ và cả phụ thân ở cùng một chỗ?”
Ngón tay đang đặt trên mặt A Bích của Long đại Tướng quân dừng lại một chút. Tim của ta cũng như dừng lại.
“Miêu Mễ và phụ thân ở cùng một chỗ có thể có tiểu đệ đệ!”
Cái gì, cái gì! Nó đang nói cái gì vậy!
“Tiểu đệ đệ?” Hình như Long đại Tướng quân cũng bị dọa ngây người.
A Bích hưng phấn leo lên giường, bò vào trong lòng của Long đại Tướng quân: “Có tiểu đệ đệ A Bích sẽ là đại tướng quân!”
Long đại Tướng quân ôm lấy nó, “A Bích là đại tướng quân, thế tiểu đệ đệ làm gì?”
“Tiểu đệ đệ là tiểu đầu binh!” Đây là Chủng Trư gia gia dạy nó.
Long đại Tướng quân lại bị chọc cười ha hả, A Bích cũng học hắn ngửa mặt lên trời cười to.
Ta buông mành, lui đến bên cạnh bàn, ngồi vào ghế.
Ta làm sao vậy? Khi nào thì bắt đầu, tacòn là nữ lang hiện đại dám làm dám chịu nữa, mà lại biến thành oán phụ khuê phòng không quả quyết, đa sầu đa cảm. Chẳng lẽ là di chứng xuyên qua trọng sinh?
Ta từng ảo tưởng phân rõ giới tuyến với Long đại Tướng quân, chỉ muốn dựa vào chính mình để nuôi nấng A Bích, làm một người mẹ đơn thân vui vẻ tiêu sái. Nhưng hiện tại, ta lại nhượng bộ trước cảnh phụ tử tình thâm của bọn họ, tình cảnh dây dưa không rõ cùng với Long đại Tướng quân dường như đang có xu thế phát triển.
Nhớ tới một nữ đồng nghiệp ở kiếp trước, sau khi có đứa nhỏ thì coi như không có mình, mở miệng chỉ có đứa nhỏ. Ta từng từ âm thầm nhạo báng hành vi “hiếu” tử* của nàng, còn thề nhất định sẽ không giống như nàng. Nhưng từ sau khi có A Bích, ta mới phát hiện, nếu muốn giống mẫu thân cổ đại vì tư lợi mà vứt bỏ tình thân thật đúng là không dễ dàng.
*Hiếu tử: nghĩa đen là hiếu với con cái, ý chỉ những người cha mẹ coi con cái là nhất, không cần biết đến bản thân mình.
A Bích sùng bái Long đại Tướng quân một cách kì lạ như vậy, còn hơn cả người mẹ sớm tối bên nó như ta; Long đại Tướng quân cũng bỏ qua hứa hẹn lúc trước vô cùng yêu thương A Bích, thậm chí còn vì nó mà không quản mệt nhọc thúc ngựa về đây, bản thân ta nhìn thấy bộ dạng khi đó của hắn không phải cũng mềm lòng sao. Ta có thể tách bọn họ ra sao?
Hay đây mới là dụng ý của hắn? Hay đây mới là khổ nhục kế của hắn? Ta không nên sa vào nụ cười dịu dàng của hắn, không nên quên trên người hắn có huyết mạch Thương gia, không nên quên hắn so với hồ ly còn giả dối hơn. Hừ, muốn dùng phương thức này mê hoặc ta, thật sự nghĩ ta ngu ngốc sao!
Về phần A Bích, nếu nó thật sự muốn ở cùng một chỗ với phụ thân, đó cũng chỉ là phụ tử thiên tính, ta sẽ không ép buộc. Nếu vẫn không đành lòng, cùng lắm thì ta sinh thêm một đứa nhỏ nữa là được. Ừ, lần sau nên tìm một người ngốc một chút mới tốt.
Ha! Thì ra ta vẫn còn là nữ lang hiện đại dám làm dám chịu như trước!
Mành cửa sau lưng khẽ động, hai bóng người một lớn một nhỏ đi ra.
“Miêu Mễ? Người cũng đến nhìn phụ thân sao?” Nhìn kia khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hạnh phúc kia, trong lòng ta lại như lên men.
Ta kéo A Bích lại, dùng khăn tay lau lung tung trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cho dù không có gì để lau.
“Miêu Mễ, A Bích rửa mặt rồi.” A Bích bị ta chà lau có chút khó chịu, “Phụ thân mới phải rửa.”
Nhìn thấy Thúy muốn bưng tới nước ấm và đồ ăn, Long đại Tướng quân không có biển hiện gì kinh ngạc, trấn tĩnh rửa mặt chải đầu, uống trà ăn cơm. A Bích ở một bên sùng bái nhìn. Ta không nhìn ra được động tác của hắn có chỗ nào đặc biệt.
Long đại Tướng quân sau khi ăn no ngủ đủ, rửa mặt chải đầu, tuy rằng vẫn là cái áo choàng dính bùn đất, tuy rằng râu lại dài thêm một chút, nhưng không che lấp được sự phấn chấn của hắn. Người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên cương, những lời này hình như không thích hợp với hắn.
Ta cảm thấy đã đến lúc thích hợp, liền quay sang nói với A Bích: “A Bích, Miêu Mễ và phụ thân có chuyện cần nói, bảo Thúy Nùng cô cô mang con đi chơi, được không?”
A Bích nhìn khuôn mặt nghiêm túc thật sự của ta, lại nhìn sang khuôn mặt không giận mà uy của Long đại Tướng quân, ngoan ngoãn theo Thúy Nùng đi ra ngoài.
Long đại Tướng quân ngồi đối diện ta, vẫn là vẻ mặt thản nhiên, vẻ dịu dàng đêm qua dường như chưa từng tồn tại. Ta cũng không thấy kỳ lạ, bởi vì ta đã nhìn thấu lớp ngụy trang của hắn.
“Long đại Tướng quân, về chuyện của A Bích, chúng ta cũng nên thẳng thắn một chút. Lúc trước đâu có……”
“Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không tranh A Bích với ngươi.” Không đợi ta nói xong, hắn đã mở miệng. “Cũng sẽ không bức bách A Bích đến phủ Tĩnh Nam Hầu nhận tổ tông.”
“Nếu ngươi không đồng ý, ta cũng không thừa nhận quan hệ phụ tử với A Bích trước bất kỳ ai, cho dù là phụ mẫu của ta.”
“Cho dù bọn họ có biết, ta cũng quyết không để bọn họ đến bức bách ngươi.”
“Phí nuôi nấng ta sẽ tiếp tục cung cấp.”
“Ta chỉ yêu cầu có thể thường xuyên đến thăm nó.”
“A Bích vĩnh viễn là của ngươi.”
Hắn nói một câu tiếp một câu, giống như súng máy bắn liên hoàn không cho ta cơ hội đánh trả.
“Này! Ngươi không để cho ta nói sao!” Vì sao lần nào bị thương đều là ta!
Hắn cười ra tiếng, “Ha ha, ngươi nói đi.”
“Ta……” Đều bị hắn nói hết rồi, ta còn có thể nói cái gì.
Suy nghĩ trong chốc lát, rốt cục nghĩ ra một câu.“Ngươi không phải nói không thích tiểu hài tử sao? Hiện tại sao lại đối xử với A Bích tốt như vậy.” Có phải có âm mưu gì hay không.
“Ta nói không không thích tiểu hài tử lúc nào?” Hắn nhíu nhíu mày, “Ta chỉ nói sẽ không vì nó là đứa nhỏ của ta mà nhất định yêu thương. Nhưng A Bích thực sự rất đáng yêu.”
Tất nhiên, nhìn xem là ai sinh. Lòng ta tràn ngập kiêu ngạo, khẩu khí cũng mềm một chút.
“Ngươi thích A Bích, ta không thể chống ngăn cản. Nhưng ngươi phải suy nghĩ, chờ sau này ngươi có thê tử, sẽ xử lý quan hệ của bọn họ như thế nào.”
Hắn đối đãi với bọn họ như thế nào ta không quản được, nhưng ta không hy vọng bởi vì chuyện của A Bích mà ảnh hưởng tới bất luận người nào.
“Chuyện sau này không nói trước được, nhưng ta có thể cam đoan quyết không để A Bích chịu ủy khuất. Về phần người khác có ủy khuất hay không, bọn họ sẽ tự biết phải làm thế nào.”
Nam nhân này sao có thể lý trí như vậy. Cổ nhân thường nói con hư tại mẹ, chẳng lẽ để mọi chuyện của con mình thuận lợi một chút cũng là lỗi sao?
Trong lòng ta mất hứng, khẩu khí cũng không mềm nữa.
“Thế khi nào thì Long đại Tướng quân tính cưới mỹ nữ xinh đẹp về? Nói trước một tiếng, để ta kiến thiết tâm lý trước cho A Bích.” Ta mặc kệ hắn có hiểu kiến thiết tâm lý là gì hay không.
“Kiến thiết tâm lý?” Hắn nhìn về phía ta, giống như nhớ tới cái gì, khóe miệng cong cong lên. Ta hơi chột dạ.
“Hình như Đa Đa rất quan tâm đến chuyện hôn sự của ta?”
Trong lòng ta nghĩ: Ngươi sớm kết hôn sinh con một chút, A Bích nhà ta cũng sớm được bảo đảm an toàn, có thể không quan tâm sao. Ta không quá tin tưởng vào chuyện Long đại Tướng quân có thể ngăn cản được thế công của phụ mẫu hắn. Tuy vừa rồi có nghĩ đến chuyện để A Bích về với Long đại tướng quân, nhưng trên thực tế sao có thể dễ dàng buông tay.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng ta lại nói khác, “Chẳng phải là muốn tốt cho ngươi sao? Mặc dù hiện tại Long đại tướng quân vẫn ở cấp độ kim cương, nhưng không thể hoàn toàn không ý thức về nguy cơ được. Cảm giác được mọi người vây quanh tất nhiên là tốt, nhưng một ngôi sao chân chính cũng có lúc lỗi thời. Ngươi xem Tô Đại mỹ nhân đã gả đi, Thập Bát công chúa có thể chờ được bao lâu? Nếu ngươi không hành động nhanh, thực sự có khả năng chính là mèo khen mèo dài đuôi. Đương nhiên, không phải ta xem thường xuất thân của Linh Lung cô nương, nếu ngươi có thể vượt qua được rào cản xã hội, ta sẽ ủng hộ vô điều kiện!”
“Không ngờ Đa Đa lại để bụng chuyện của ta như vậy, chỉ sợ mẫu thân ta cũng không biết rõ đến thế.” Lời nói của ta không thể kích động hùng tâm tráng chí của Long đại Tướng quân, hắn vẫn nói với giọng điệu thản nhiên ban đầu.
“Ha ha, ta tốt xấu cũng là mẫu thân của con trai ngươi.”
“Đa Đa không nghĩ tới chuyện của chính mình sao?”
A? Sao lại nhảy sang chuyện của ta rồi?
“Ta cùng A Bích sống rất vui vẻ, không muốn người khác tới xen vào. Đại tướng quân không cần lo lắng. Mặt khác, ta cùng với đại tướng quân không quá quen thuộc, mời đại tướng quân không cần xưng hô như thế.”
Câu sau ta nói không được tự nhiên, dù sao hai người cũng đã có một đứa nhỏ.
“Thế phải xưng hô như thế nào? Gọi ngươi là phu nhân? Ngươi chưa lập gia đình. Gọi là cô nương? Ngươi cũng không phải.” Trên mặt Long đại Tướng quân mang vẻ cười như không cười.
“Vậy mời ngươi gọi ta là ‘mẫu thân đứa nhỏ’.” Ta lấy bất biến ứng vạn biến.
“Ha ha, mẫu thân đứa nhỏ? Hẳn là ‘Miêu Mễ’ mới đúng.” Hắn cư nhiên cười ra tiếng.
Ta thẹn quá thành giận, “Hừ! Miêu Mễ là cách xưng hô của con với mẫu thân, nếu đại tướng quân thích, Đa Đa cũng không ngại!” Cho rằng ta không thể phản kích sao?
Hắn ngừng cười, đôi mắt mặc ngọc nhìn ta có chút đăm chiêu, ta không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn lại.
“Tối hôm qua cám ơn ngươi.”
“A?” Chuyển đề tài đột ngột, ta nhất thời không theo kịp.
Cám tạ cái gì? Cám tạ ta đã cho hắn lên giường của ta sao?
“Đại tướng quân, ngài không cần có suy nghĩ gì khác, ta chỉ không muốn nghe thấy lời đồn Long đại tướng quân mê man ở trong hậu viện của ta. Điều này sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của ta.”
Long fan chính là trụ cột lớn nhất của Đa Đa Dược Thiện phường.
“Hơn nữa, lần sau ngài đến nhớ báo trước một tiếng, phương thức ra trận như tối hôm qua thực dễ làm cho người ta gặp ác mộng.”
“Thật có lỗi, lần này là ta nóng nảy.” Hắn mỉm cười nói.
“Đúng rồi, cũng xin ngài lần sau không cần vội vàng như vậy, ta sẽ không mang A Bích bỏ trốn.” Ta ném cho hắn một ánh mắt rõ ràng.
“Không phải ta hoài nghi ngươi, chỉ là……” Hắn đột nhiên không nói.
Chỉ là cái gì? Nói nửa câu đúng là rất hành hạ người!
“Cũng xin ngài về sau không cần nói chuyện nửa câu.”
“Ha ha!” Hắn lại cười.
Hôm nay là ngày may mắn của hắn sao? Có gì mà vui vẻ như vậy? Ta căm giận trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Yêu cầu của ngươi thật nhiều.”
Ta rất nghiêm túc nói: “Bởi vì chúng ta đang đàm phán, ta đưa ra yêu cầu là hành động vô cùng hợp lý. Đương nhiên ngài cũng có thể không chấp nhận, nhưng điều đó có nghĩa là ngài muốn phá vỡ đàm phán.”
“Được, ta nhận.” Hắn thật nghiêm túc nói.
Vì sao lại thẳng thắn như vậy? Mỗi lần hắn dứt khoát, ta lại không tự chủ được mà nghĩ thêm nhiều ý tưởng khác.
“Cứ quyết định như vậy.” Hắn nói ngay, không cho ta cơ hổi hỏi ‘vì sao’, “Về sau trước khi ta tới gặp A Bích sẽ thông báo trước với ngươi, ngươi không muốn người ngoài biết, ta cũng chỉ có thể âm thầm lui tới, ta nhất định sẽ hành động cẩn thận.”
Cái gì mà âm thầm lui tới, hành động cẩn thận, nói thật giống như đang yêu đương vụng trộm, nhưng ta cũng không phản bác lại, chỉ có thể đáp ứng.
Đang nói, cửa phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng vang. Nhìn lại, là A Bích ngó đầu nhỏ vào dò xét. Nhìn bộ dạng thật đáng yêu, ta cười, vẫy tay ý bảo nó tiến vào.
A Bích có chút thẹn thùng, chạy vào ôm lấy chân ta, ánh mắt lại nhìn về phía phụ thân đại nhân.
Long đại Tướng quân ngồi xổm xuống, “A Bích ngoan ngoãn nghe lời, phụ thân phải đi rồi.”
“Ngươi phải về phủ sao? Không ở lại dùng cơm trưa?” Ta cũng không muốn ngồi cùng bàn với hắn, nhưng trước mặt A Bích ta vẫn phải khách khí một chút.
“Không kịp. Ta còn phải trở về đại quân, dù sao cũng không thể để cho Hoàng Thượng nghênh đón một đại quân không có chủ soái được.”
“Chạy tới chạy lui không thấy phiền toái sao? Chờ ở cửa thành không phải là được rồi?”
Ta cảm thấy quân nhân đôi khi quá cứng nhắc, khó trách sư tổ biến thái không thích bọn họ.
Hắn cười cười, không giải thích.
“Phụ thân còn có thể tới nữa không? A Bích chưa nói với ai.” Long đại Tướng quân không hiểu lắm.
“Thật sự.” A Bích lén liếc mắt nhìn ta một cái, “Là Miêu Mễ nói với Thúy Nùng cô cô và Thúy Vi tỷ tỷ, không phải A Bích.”
Đúng là tiểu hài tử thối vong ân phụ nghĩa. Ta làm bộ mặt quỷ oán hận với nó, lại bị Long đại tướng quân nhìn thấy.
Hắn ôm A Bích lên, chăm chú nói: “Phụ thân đương nhiên sẽ đến thăm A Bích. Đây là bí mật của chúng ta, không thể nói với người khác, hiểu chưa?”
“Hiểu được!” A Bích cũng thật nghiêm túc tiếp nhận quân lệnh.
Chương 24: Mở lối đi khác
Ta phải nghĩ biện pháp đoạt lại quyền chủ động, có lẽ nên mở một lối đi khác
*****
Long đại tướng quân quả nhiên vô cùng tuân thủ lời hứa, mỗi lần đến thăm A Bích đều xin phép ta trước, hơn nữa đều vào ban ngày, cho dù buổi tối cũng là trước khi A Bích ngủ, ta không cần lo lắng nửa đêm tỉnh dậy thấy bên giường có một nam nhân nhìn chằm chằm mình nữa.
Hiện tại biên cảnh ổn định, quốc thái dân an, Long đại tướng quân tương đối nhàn rỗi ở nhà, số lần đến cũng nhiều hơn. Có điều tất cả những lần này đều được tiến hành bí mật ở trong viện của ta. Mỗi lần Long đại tướng quân đến cũng đều cải trang hoặc vượt nóc băng tường mà vào, phần lớn thời gian đều ở lại viện của ta, không mang A Bích ra ngoài. Làm chuyện lén lút như vậy vừa khiến người ta lo lắng lại làm cho người ta kích thích, thậm chí ta còn cảm thấy chúng ta bao gồm A Bích đều có chút nghiện chuyện này rồi.
Long đại tướng quân nói hôm nay sẽ đến, nhưng trời đã tối đen vẫn chưa thấy bóng người đâu.
Chuyện này ta có thể lý giải được, Long đại tướng quân không những là anh hùng dân tộc của Lăng Quốc mà còn là thần tử Hoàng Thượng sủng tín nhất, phàm là quan lại, phú thương trong nhà có khuê nữ, có ai không nghĩ đến chuyện câu con rùa vàng này về nhà mình.
Ta nghiêng người tựa vào thành ghế, miệng cắn quả táo, vừa ăn vừa ngân nga khẽ hát, dép lê trên chân không biết đã bị đá văng đi đâu. Lúc này ta ghét nhất có người quấy rầy, hôm nay Long đại tướng quân tốt nhất đừng đến.
A Bích quỳ gối bên cửa sổ, khuỷu tay đặt lên trên bệ cửa, hai bàn tay chống cằm, kiên nhẫn chờ đợi.
Ta đem hột táo ném vào trong thùng rác góc nhà, một đường cong hoàn hảo, trúng hồng tâm! Lấy qua tay lau miệng, quay sang nói với A Bích: “A Bích, đừng đợi nữa. Hôm nay phụ thân bận rộn [chưa biết chừng là đang giúp ngươi tìm mẫu thân mới!], chúng ta phải thông cảm cho hắn. Nào lại đây, Miêu Mễ kể chuyện xưa cho A Bích.”
“Phụ thân sẽ không lừa A Bích, người nhất định sẽ đến! Người còn nói sẽ kể chuyện đánh trận cho con nghe.”
“Chuyện đánh trận của phụ thân hay hơn truyện xưa của Miêu Mễ?”
Thực quá đáng, lại đi kể cho một đứa nhỏ ba tuổi kém một tháng chuyện đánh nhau bạo lực như vậy. Ban đầu ta còn cảm thấy may mắn vì thời đại này không có truyền thông đại chúng.
“Chuyện của phụ thân là thật, chuyện xưa của Miêu Mễ là gạt người.”
“Nói bậy! Chuyện xưa của Miêu Mễ sao có thể là gạt người được!”
A Bích quay đầu, “Khỉ và heo làm sao có thể nói chuyện?! A Bích là tiểu hài tử cũng biết là giả.”
A! Có lầm hay không! Biết Tôn Ngộ Không giỏi đánh yêu quái, Trư Bát Giới hết ăn lại nằm không phải được rồi sao, làm gì còn phải đi nghiên cứu giống chân thực của bọn họ, Thư Kiệt cũng chưa từng hỏi vấn đề như vậy.
“Bởi vì bọn họ là thần tiên! Thần tiên cái gì đều biết! Hiểu không?”
Ta không thể giải thích với nó, [Tây Du ký] là văn học giá trị mang ý nghĩa xã hội được.
“Phụ thân nói trên đời không có thần tiên, cái gì đều phải dựa vào chính mình.” A Bích lại quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian